Nắng hạ vàng
Trên mái trường phượng đỏ
Mùa hè xanh
Em áo trắng tan trường
Trên sách cũ
Chữ nhòe trang mực tím
Vẫn không nhòe hai chữ yêu thương...
824
Blog Việt Tiến Telecom, kênh tin tức khoa học kỹ thuật, điện tử, viễn thông, tin tức tổng hợp, đào tạo online, chia sẻ kinh nghiệm.
Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.
Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.
Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.
Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.
Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.
Một lão nhà giàu có ba anh đầy tớ, nhưng mỗi anh một tính, anh thì rất cẩn thận, anh thì rất lo xa, còn một anh thì rất lễ phép. Lão lấy làm đắc ý lắm.
Một hôm, cậu con cả lão ngã xuống ao, anh cẩn thận trông thấy, chạy về thưa với chủ:
- Thưa ông, cậy cả nhà ngã xuống ao, xin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ!
Vớt lên được, thì cậu cả đã chết ngoẻo rồi. Lão liền vác gậy đuổi, anh cẩn thận chạy biến. Lão sai anh lo xa đi mua áo quan về liệm. Ðược một lúc, anh này mang về hai cái. Thấy thế ông chủ trừng mắt:
- Tại sao mua những hai cái, thằng kia?
Anh này trả lời:
- ấy, con mua phòng xa, nhỡ cậu hai có chết đuối thì có cái dùng ngay.
Lão lại vác gậy đuổi đi.
Chỉ còn anh lễ phép vẫn được lòng chủ. Một hôm, anh ta cùng một người nữa cáng chủ nhà đi chơi. Ðến chỗ lội bùn ngập đến lưng ống chân mà anh ta vẫn vui vẻ không một lời phàn nàn. Thấy thế ông chủ khen:
- Anh khá lắm, biết chịu khó. Cứ cố đi rồi đến tết ta sẽ may cho bộ cánh.
Vừa nói đến đấy thì anh đầy tớ dặt cáng xuống giữa đống bùn khoanh tay lễ phép nói:
- Con xin đa tạ ông!
Tên cướp lăm lăm khẩu súng chỉa vào chủ tiệm: "Nghe cho rõ: Vét hết tiền trong két ra đây."
Ông chủ sụt sùi: "Thật xui xẻo, hôm qua bọn trộm đã khoắng sạch cả rồi!"
Tên cướp nổi giận: "Đồ ngốc, tại sao không đóng cửa cho cẩn thận?"
Tôi ngồi nhìn chị Nhàn đứng bên bậu cửa trông đàn bồ câu đang ăn ngoài sân một cách bình thản. Chị không buồn nhìn tôi.
Hình như chị có một nỗi niềm gì khó nói và nhất là chị không bao giờ nhìn vào mắt tôi những khi tôi hỏi. Vốn thường tôi ít khi tò mò chuyện của người khác và cũng rất ghét ai đó thóc mách vào việc của mình nhưng trông thấy điệu bộ của chị tôi không kìm lại được, dẫu biết chị sẽ không bao giờ nói thật:
- Chị sống không hạnh phúc à?
- Không, chị sống hạnh phúc đấy chứ! - Chị nói rồi quay sang tôi cười hết cỡ
- Em lại tò mò chuyện gì phải không? Em nên nhớ đây là đời thật chứ không phải văn chương của em đâu. Chị là một người nhàn rỗi và sung sướng nhất, công việc của chị chỉ là chăm đ
àn bồ câu và trồng cây thôi, chị không lang thang như em, không lo âu kiếm tiền như em, chỉ có em là khổ thôi ngốc ạ, đừng mang nợ nhiều quá mà mất hết thi vị của cuộc sống.
Tôi nhìn chị một cách xét nét, tỉnh táo đến sắc lạnh. Những lời chị nói không làm tôi đau khổ, ngược lại nó mang một nỗi đau nào đó tiềm ẩn của chính tâm hồn chị. Không tiện ngồi nghe chị nói, tôi bỏ đi trước khi chị kịp lắc đầu ngao ngán nhìn theo.
Chị Nhàn với tôi cùng một mẹ sinh ra nhưng tính cách chúng tôi trái ngược nhau. Chị tôi nhu mì và hiền thục như những cô gái con nhà quyền quý thời trước, tóc để dài ôm lấy tấm lưng mỏng mảnh và yểu điệu. Tôi thì khác hẳn. Mẹ tôi lúc còn sinh thời đã từng than thở với mọi người rằng chỉ mong tôi có được tấm chồng là bà mãn nguyện.
Thế nhưng đến bây giờ tôi vẫn là một người tự do, mẹ tôi ôm nỗi buồn đó về nơi chín suối trong một cơn bạo bệnh. Lúc tôi về thì bà đã không thể nói được nữa, ánh mắt bà loáng nước đau khổ nhìn tôi rồi tắt thở. Nếu không nhìn thấy cảnh đó có lẽ tôi sẽ không băn khoăn day dứt khi phải sống một mình. Chị Nhàn đã lấy chồng theo sự sắp đặt của mẹ. Chỉ còn tôi trong căn nhà gỗ mộc mạc nằm nép mình bên vách núi bốn mùa thông thống gió.
Tháng Sáu, trời bắt đầu mùa mưa. Những cơn mưa rào mạnh mẽ và gấp gáp xối ào ạt xuống thị xã nhỏ bé mà tôi đang sống. Căn phòng nhỏ đột nhiên trống rỗng và lạnh lẽo. Tôi ngồi bó gối nhìn ra ngoài trời. Những cơn mưa xiên chéo vào nhau như tấm lưới mắt cáo khổng lồ chụp xuống bóng đen giăng mắc khắp giàn hoa nguyệt quế đang độ rực rỡ nhất. Bóng đêm loang lổ đ
è nén tâm hồn tôi bằng sức nặng của sự sợ hãi. Tôi thò tay ra ngoài cửa sổ. Mưa ướt lạnh dọc cánh tay trần. Mưa ướt nhòe cả mắt.
Trong tôi, sự cô đơn của một kẻ già trước tuổi độc tôn chiếm hữu…
***
… Bấy giờ, chị Nhàn còn đang rất trẻ. Chị thường mặc chiếc váy trắng bông màu da trời non tơ như một búp sen xanh vừa vụt lên khỏi mặt nước khỏa những vòng tròn đồng tâm đều đặn. Chị đẹp nhưng yếu. Làn da mai mái của chị làm tôi nhớ mẹ. Chị chính là hình bóng của bà thời còn trẻ, nhu mì và câm lặng như chiếc bình đá suốt mùa chỉ cắm một vài bông sen trắng u buồn. Đời mẹ là một khúc sông dài với rất nhiều bến đỗ. Mỗi lần neo lại, bà có thêm chị Nhàn và tôi.
Phải nói thêm rằng bà là một ca kĩ đa sầu đa cảm.
Dì tôi kể lại rằng: Đó là một đêm trăng sáng vằng vặc, cả mảng sông ánh bạc màu vảy cá, sóng gối đầu lên nhau rì rào. Người đ
àn ông bước xuống thuyền nhẹ bỗng và trầm ngâm ngồi nghe mẹ tôi ca. Khuôn mặt bà nhuốm trăng rạng rỡ.
Từ đêm ấy, mẹ trượt dài trên sông, mẹ sống theo chính khát khao mà bà phải âm thầm giấu kín suốt một thời tuổi trẻ. Mẹ như bông hoa ngậm sương vừa hé nở, rạng rỡ và dâng hiến. Chị Nhàn là khúc biến tấu cao trào của chính cuộc đời mẹ ưu ái dành cho người đ
àn ông đa tình ấy.
Tất nhiên, ông không thể là cha tôi. Ông ấy đa cảm, lãng mạn chỉ có thể sản sinh ra những đứa con nhu mì yếu đuối và dễ xúc cảm như chị Nhàn mà thôi. Quá khứ của tôi sẽ mãi như một tấm màn trùm lên chiếc đàn piano cũ kĩ mà từ hồi mẹ mất không còn ai chơi nữa.
Tôi sẽ cứ mãi là tôi, xù lông như một con nhím tự vệ tất thảy mọi điều. Đêm. Tôi ôm chặt cuộn chăn nhìn chòng chọc vào bóng đêm ướt sẫm mưa mà mong trời mau sáng. Tôi sợ bóng đ
êm hơn bất cứ trò đ
ùa dại nào của lũ bạn.
Còn nhớ có lần Dũng cầu hôn tôi, lúc đó tôi 20 tuổi, không đủ tỉnh táo để làm người lớn, cũng chẳng ngây ngô để thấy lãng mạn mà tôi thực sự buồn cười. Khi Dũng chạm vào người tôi, toàn thân tôi tỉnh táo đến kỳ lạ. Tay Dũng đi dọc thân thể, thọc sâu vào trong áo rung rung như đứa trẻ lần đầu phạm lỗi. Bất giác, Dũng nhìn lên mặt tôi. Một cảm giác trơ trẽn làm cậu sững lại.
Đột nhiên, Dũng vụt chạy, bỏ lại tôi với kiểu cười nửa miệng ngây ngô khó hiểu… Tôi không hiểu tại sao bọn con gái đều muốn yêu Dũng, yêu vẻ hào nhoáng pha chút cợt nhả của hắn đến mê muội. Còn với tôi, hắn giống như một đám mây giông tích điện giữa mùa hạ nắng như thiêu như đốt. Nó không đủ làm dịu đi cơn khát mà chỉ thêm oi bức, nồng nặc mùi hơi đất ngai ngái. Mưa mùa hạ ầm ào rồi tạnh ngay không để lại chút gì ngoài đám mây rách mướp trôi dạt về một góc trời đầy nắng…
***
- Em lấy chồng đi! - Chị Nhàn cúi xuống gối, mặt sát vào má tôi thì thầm - Đừng ở vậy nữa, rong chơi thế đủ rồi, em phải nghĩ đến mẹ chứ?
Tôi nằm im nhìn vào seo tóc được uốn vàng của chị rồi cười một mình. Chị Nhàn bao giờ cũng nghĩ đến mẹ. Tóc mẹ cũng xoăn và ánh vàng tự nhiên. Tôi sẽ chỉ nghĩ đến mái tóc nếu chị không thì thầm bên tai tôi và hình bóng mẹ ám ảnh.
- Vâng, em đang tính - Tôi miễn cưỡng.
Lẽ tất nhiên chị Nhàn chẳng bao giờ nghe những lời tôi nói. Tôi đã hứa với chị lần này là lần thứ một trăm lẻ một về những chuyện tình không tiền khoáng hậu của mình. Tôi nhìn ra ngoài hành lang sát đường, hai người đàn ông đang tranh cãi với nhau về một thế cờ hóc búa.
Tôi rất thích nghe xem họ sẽ nói chuyện về những điều mà tôi không biết nhưng chị Nhàn đã vội ngăn tôi lại bằng cách nhét vào cái mồm đang há hốc của tôi một miếng táo. Cảm giác mát lạnh làm tôi bừng tỉnh. Chiếc nĩa trông giống như chiếc đinh ba dùng để phơi rơm giơ lên trước mắt tôi làm tôi nhớ đến Phương - một gã si tình đã từng lấy hết can đảm đè lấy tôi ngay trên đống rơm vừa tuốt ngai ngái thơm và xót. Gã im lặng sau khi lấy hết can đảm hôn vào mắt tôi trước khi chia tay lên đường nhập ngũ.
- Vi sẽ chờ tôi, đúng không?
- Chưa biết – tôi bỡn cợt – Cậu sẽ làm được gì cho tôi?
- Tôi sẽ yêu em và sẽ không còn ai yêu em như thế!
Phương nói rồi bỏ đi. Câu nói của Phương vận vào tôi như lời nguyền của bà tiên thứ mười một. Tôi trải qua vài ba mối tình nhạt nhẽo, chóng vánh rồi đâu lại vào đấy, mặc cho chị Nhàn cứ trông chờ ở tôi sự kết thúc tuyệt đẹp giống như truyện cổ tích.
Cuộc sống gia đình tưởng chừng như hoàn hảo của chị trở nên chật hẹp với khát khao tự do của tôi. Tôi muốn sống một mình và không phải băn khoăn gì nhiều về người xung quanh nghĩ gì về mình như chị. Chị tôi là một con chim cảnh luôn phải làm đẹp cho chồng. Chị không còn mặc chiếc váy bông xanh mà mình yêu thích, không được ăn những thứ bình dân bán đầu vỉa hè thứ mà ngày xưa chị ao ước.
Chị phải vận những bộ cánh sang trọng với tông màu anh thích và đi đến những nơi mà những điều họ nói chị đều không hiểu rõ. Chị chỉ cười thật tươi và cúi mình đáp lễ thế là
đủ. Tôi đem điều băn khoăn ấy hỏi chị, cố ý gợi lại cho chị một thời xưa cũ. Chị nhìn như đọc được ý nghĩ đó trong mắt tôi.
- Thân phận của người đàn bà như mười hai bến nước, trong đục gì cũng là số mệnh. Em cứ yêu đi rồi sẽ thấy… Chị sẵn sàng đánh đổi tự do của mình bằng một sự yên phận. Em cứ lấy chồng đi rồi sẽ thấy những lời của chị là hoàn toàn có nghĩa!
Tôi ôm nỗi băn khoăn ấy vào sâu trong giấc ngủ đầy mộng mị. Trước mặt tôi là dòng sông quanh co. Sóng vỗ vào mạn thuyền chở đầy trăng vàng lãng đãng trong khói sóng mờ mờ. Mẹ tôi đứng đó. Bà tựa đầu bên cạnh một người đàn ông đen đủi và xấu xí vẫy vẫy tay chào tôi. Khuôn mặt bà rạng ngời hạnh phúc. Tôi thấy mình chạy dọc bờ sông, giẫm lên đám lục bình ướt rượt, rồi thấy Phương, anh đang đánh đ
àn. Tiếng đ
àn piano vỡ ra. Cả cây đ
àn bung òa từng mảnh ván nhỏ li ti bay tràn cả mặt sông sóng sánh. Phương khóc. Trái tim tôi đột nhiên đau nhói đến nghẹt thở…
***
Trời đã về chiều. Tiếng chuông chùa thỉnh lên từng hồi buồn bã. Tôi bước ra đường, trời xênh xang gió. Những đám mây trắng muốt trên bầu trời trông như đàn cừu đang hiền lành gặm cỏ. Chúng đi từ từ trên cánh đồng vũ trụ bao la xanh và cao. Thi thoảng từng con cừu một lại nằm ườn xuống và một cánh chim lẻ loi bay vụt qua rồi mất hút trong đám mây mờ nhạt.
Hôm nay là ngày vu lan. Mọi mùa trước, vào dịp này trời sẽ u buồn và đầy gió. Tôi tạt vào một quán cóc ven đường rồi ngồi nhìn ra phố. Phố đầy hoa. Đám đông đang cúi mình kính cẩn bên một nhà sư ra lễ và
đón những bông hoa màu đỏ. Tôi lặng lẽ bước đi, muốn bứt mình ra khỏi không gian tràn ngập sự thanh tịnh u hoài của lòng người. Mọi người đến rồi đi. Chỉ còn tôi.
Phố lại nguyên hình như thế, vắng vẻ, cong queo và chứa đầy bóng tối. Chẳng lẽ mùa vu lan là một điều xa xỉ với một người lãnh cảm và cô đơn như tôi? Nghĩ thế, tôi lặng lẽ đếm bước chân mình mà không để ý đến vị sư già trụ trì ngôi chùa tôi thường tới vào ngày Chủ nhật đang đứng trước mặt, ông hiền lành cài trên áo bông hồng màu trắng rồi đượm buồn nhìn tôi.
- Cho những ai không còn mẹ! Mùa vu lan rồi con ạ, về thôi.
Tôi đáp lễ rồi bước đi. Căn nhà gỗ bên đồi đầy hoàng lan đang dần khuất trong đêm quen thuộc đột nhiên lạ lẫm. Tôi sững lại bồn chồn. Lòng chợt mong có một bờ vai để có thể tựa vào và khóc…
Mọi người gọi nó là “kẻ phá bĩnh”, còn tôi là một đứa tài tử. Kể ra thì cũng đúng một phần, và vật minh chứng đầu tiên cho sự phá bĩnh của nó ở lớp ngay đầu năm học là cái băng ghế bị xếp loại thương binh hạng ¾ - theo như lời thằng Hoàng - và báo hại tôi phải làm biên bản báo cáo với nhà trường: “Ghế bị gãy hai chân” cùng lý do "không rõ”. Nó đây là Phương, bạn thân của tôi từ hồi còn bé nhưng không ai, kể cả ba, mẹ và bạn bè nó gọi đúng tên nó. Ở nhà và ở lớp chỉ nghe gọi là “Bi” - cái tên cúng cơm hồi xưa lắc xưa lơ. Không hiểu ba mẹ nó muốn nó là con trai hay sao mà đặt tên nghe có vẻ “nam nhi” thế. Hỏi thì nó cười: “Tại nó vậy!” Rồi lên giọng triết “Tên tuổi không quan trọng, cơ bản là cái gì ẩn chứa bên trong tên tuổi ấy” - Nghe mà muốn hét cho bỏ tức: “Bốc phét!” Và tôi là kẻ cá biệt trong đám bạn của nó, tôi gọi nó là Phương theo đúng tên khai sinh. Nó không phản đối mà nhìn tôi với cặp mắt biết ơn. Thôi thì cứ để nó biết ơn cái thói quen của mình - Tôi thầm nghĩ. Một ngày chủ nhật sôi động trôi qua cùng với chuyến picnic đầy thú vị ở Suối Dứa. Tôi và nó, mỗi đứa đeo một cái ba lô con cóc nhẹ tên - chỉ đựng giày dép và vài thứ đồ dùng cá nhân của mỗi đứa, còn các thứ khác đã có bọn con trai lo. Dọc bờ suối người ta cắm trại, chơi đùa hay ăn uống, mặc. Cả lớp vẫn rồng rắn đi theo sự chỉ dẫn của nó vì nó bảo có một chỗ rất đẹp, có thể “tức cảnh sinh tình” được. Tôi biết có đôi ba lần nó đã làm thơ con “nhái” đăng lên báo tường nhưng vẫn nghi ngờ cái biệt danh “kẻ phá bĩnh” của nó. Những dốc, những đá dọc bờ suối, nó leo qua tuốt, thỉnh thoảng quay lại hét “nhanh lên chớ”; hồi lâu nó đứng phắt lại rồi lại hét lên lần nữa. “Tới nơi rồi!” làm mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Quả là khen cho con mắt tinh đời của nó. Dưới bóng cây râm mát hiện ra một tảng đá bằng phẳng, đủ chổ cho cả lớp đứa đứng đứa ngồi, đứa dở đứng dở ngồi xả hơi. Từ chổ này nhìn chéo lên núi có thể thấy nguồn con suối. Mạch nước len lỏi trong đá, hốc cây, vươn mình uốn quanh qua bao đồi dốc, leo lên một cái đập chắn rồi đổ xuống thành thác. Dòng nước chảy mãi, lên láng, chảy qua trước mặt chúng tôi và thành... suối. Xa hơn một chút, chỗ một hòn đá to chắn ngang dòng nước, tôi phát hiện ra một cây quỳnh, lá xanh tốt. Tôi không biết ai đã đem trồng nó ở đấy hay là nó tự mọc nhưng có lẽ - tôi nghĩ - nó chưa bao giờ ra hoa. Rồi loài hoa trắng muốt chưa bao giờ hiện hửu trên những cành lá xanh tốt ấy đưa tôi dạt về một vùng đất xa lạ. Ở đó tôi cảm thấy mình như bồng bềnh trên mây trắng, lắng nghe từ đâu đó vọng lại tiếng còi tàu tha thiết êm đềm. Con tàu chạy mãi không điểm dừng chở theo nỗi niềm khát vọng được làm loài hoa ấy. Phương đến bên tôi tự lúc nào, nó thì thầm: - Tại vì cây quỳnh không có cây dao trồng chung nên nó không ra bông. Không... có... bông... không... có... Tôi nhìn nó. Mắt nó hình như ươn ướt thì phải. Tôi chưa kịp hỏi lý do thì nó đã tươi cười và hét toáng lên: - Ăn chớ mấy người! Bộ ngắm cảnh rồi no sao? Cả lớp như sực tỉnh. Lớp trưởng vội mở “ba lô chỉ huy” lấy ra nào bánh mì, sữa, bánh ngọt, nước khoáng, trái cây... đủ thứ. Tôi thấy nó cười, một tay vừa giật trái cam trên tay thằng Long, một tay vừa đưa lên quệt ngang mắt. Nó tung trái cam và tôi chụp, mặc cho thằng Long níu áo: - Ê, Bi kỳ quá đi. Của tui mà! - Bi nghĩ Long ăn nhiều thì mập, khó coi lắm. Ðể Bi ăn giùm cho - Nó vừa chạy vừa đưa tay lên mũi lêu lêu làm thằng Long rất tức tối. Giờ nghỉ trưa. Trong khi tôi đang vắt vẻo trên cành cây nghĩ về loài hoa trắng muốt chưa-bao-giờ-nở bên bờ suối ấy thì nó tới. Nó lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, im lặng một lúc lâu rồi bắt đầu nghêu ngao “Tôi buồn bã xuống chợ đời rao bán. Tôi rao hoài rao mãi đến khan hơi: Ai thất tình mua lấy trái tim tôi, ai thất tình mua lấy trái tim tôi...” Những đứa đang lim dim sực tỉnh và sau đó là những tiếng lao nhao của bọn con trai: - Tôi, tôi mua! - Không, tôi! - Bi ơi, bán trái tim của Bi cho Long đi. Long đang thất tình nè. Cả lớp ôm bụng cười. Nó cũng cười: - Xếp hàng đi. “Từ từ em nào cũng có đừng la ó em có em không”. Bi tổ chức bán đấu giá. Ai trả cao nhất thì được mua trái tim Bi. - Hai trăm! - Thằng Hoàng, kẻ keo kiệt nhất lớp lên tiếng đầu tiên. - Một ngàn! - Nghĩa la lên. - Năm ngàn! - Một trăm đồng mũ en nờ - Tôi hét - Phương ơi, tao muốn ăn trái tim của mày quá... hí... hí... - Một trái tim. Long sẽ mua trái tim Bi bằng trái tim Long. Cả lớp hoan hô ầm ĩ. Thằng Long vui sướng đón chờ Phương lên tiếng. Nhưng nó lặng lẽ bỏ ra bờ suối trước sự sửng sốt của cả lớp. Thằng Long gọi giật giọng: - Bi, Bi ơi! Long nói giỡn mà. Nhưng nó vẫn cứ lầm lũi bước đi, không đứa nào chạy theo nó ngoài tôi. Nó đi đến ngồi ngay chỗ loài cây chưa bao giờ ra hoa ấy. Nó nói: - Mày biết không, Long nói thật đấy. - Giỡn hoài. Mày không nghe nó nói đó là nói chơi thôi sao? - Mày không biết đâu. - Sao không khóc đi! - Tôi bực mình thốt ra cái câu quen miệng. - Không khóc được - Nó đáp rồi hỏi lại - Khi mười bảy, mười tám hay hai mươi tuổi thì người ta mới trở thành người lớn hả mày? - Không biết. Khi nào người ta cảm thấy mình lớn thì khi đó người ta lớn. Vậy thôi. - Vậy thì có lẽ tao chưa thành người lớn được. Tại vì tao hay khóc quá, mà hay khóc thì chỉ có trẻ con thôi.
Thấy ”Nam cao” bước vào lớp bắt đầu tiết đại số. Thầy còn khá trẻ, chưa quá nửa cuộc đời - thằng Hoàng nói vậy - nên đứa nào cũng thích chọc phá thầy. Chỉ tội thầy hơi cao - hiểu theo nghĩa ngược lại, chứ còn dung nhan thì không đến nỗi nào, còn đẹp “chai” nữa là đằng khác. Và không biết đứa nào đã đặt cho thấy cái biệt hiệu “Lý Hùng” mà trong lớp đứa nào cũng gọi như thế. - Hôm nay “Lý Hùng” không mang giày mà mang dép “ba phân”. Tin ấy lan đi và cả lớp trố mắt nhìn xuống chân thầy. Quả thật hôm nay thầy không mang giày. Ðôi dép có đế cao hơn bình thường một chút. - Hảng Phim Bến Nghé và nhóm Lý Huỳnh xin trân trọng giới thiệu với quí khán giả bộ phim nhựa màu mới sản xuất với tựa đề “Lý Hùng mang dép ba phân” của đạo diễn Lý Hùng, biên tập và diễn viên, Lý Hùng kiêm luôn... Cái loa là nó chưa kịp mở hết công xuất thì nó bắt gặp ánh mắt của thầy nhìn xuống. Có lẽ thầy không nghe nó nói gì, nhưng thầy biết nó đang nói chuyện. Nó im bặt cụp mắt xuống như một lời thú nhận. Ánh mắt thầy làm cả lớp im lặng lạ thường. Tôi bắt gặp trong ánh mắt ấy một nỗi buồn khó tả thành lời, chỉ biết nó mênh mông, thăm thẳm về phía khung trời xa tít tắp, rồi thầy lại nhìn nó, nhìn cả lớp rồi tiếp tục giảng bài. Không ai trong lớp nghĩ rằng nó sẽ khóc - tôi chắc chắn như vậy, còn tôi thì nghĩ rằng nó sẽ cười thầm trong bụng. Nhưng chỉ đúng một phần, nó không khóc cũng chẳng cười. Nhìn nó thật tội nghiệp. Tôi khích: - Khóc đi! - Khóc không được. - Vậy thì cười đi! Nó im lặng thở dài như người lớn rồi cắm cúi ghi bài.
Trong quán chè thập cẩm ngã tư phố, nó mở đầu câu chuyện: - Nhưng cũng có lúc... - Tôi cắt ngang. - Phải, có lúc người ta khóc cũng không được mà cười cũng không được. Ðó là lúc người ta phải đối diện với chính mình. Mày có sợ giây phút đó không? - Có... có... sợ - Tôi ngập ngừng. - Vậy thì đừng bảo tao hãy cười hay hãy khóc trong những lúc đó nữa. Tao sẽ cười lúc nào và khóc lúc nào tao buồn. Tao không muốn tự dối mình. Như thế là giả dối, giả dối, mày hiểu không? - ... - Tao sẽ bảo mấy đứa rút lại cái biệt hiệu “kẻ phá bĩnh” của mày. - Cứ để vậy. - Nhưng như thế là giả dối - Tôi lập lại lời nó. Nó lắc đầu cương quyết: - Ðó không phải là điều đáng nói.
Và cuối cùng nó vẫn mang biệt hiệu “kẻ phá bĩnh”. Chỉ có điều là nó không còn đòi bán trái tim của mình cho kẻ nào thất tình, hay chọc phá thầy Nam nữa. Nó sợ cái giây phút không thể nào khóc và cũng không thể nào cười được ấy. Nó sợ phải đối diện với chính mình. - Tao nhớ cây quỳnh quá, cái cây quỳnh bên bờ suối mà mày nói là chưa bao giờ ra hoa ấy mà... |
Một hôm tôi gọi cô Iulia Vasilievna - gia sư của bọn trẻ đến phòng làm việc. Đã đến hạn thanh toán tiền công cho cô ấy. |
Paul Bloume chình chằm chặp vào cặp mắt màu ánh thép của người đàn ông trong chiếc áp choàng trắng đang cúi xuống phía anh, rồi ngửa cổ ra sau. Paul nhắm mắt lại, há miệng và trong tiềm thức, mọi chuyện hiện ra lần lượt như trogn một cuốn phim: Monica và Herbert Fyoler trên đảo Bahama. Monica đang trong vòng tay của hắn, trên người chỉ có bộ đồ tắm, nụ cười rạng rỡ. Cô bỏ Paul mà ko hề luyến tiếc, ko một lần ân hận... |