This is default featured slide 1 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 2 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 3 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 4 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

This is default featured slide 5 title

Go to Blogger edit html and find these sentences.Now replace these sentences with your own descriptions.This theme is Bloggerized by Lasantha Bandara - Premiumbloggertemplates.com.

Thứ Ba, 16 tháng 5, 2006

Kẻ Phá Bĩnh















Mọi người gọi nó là “kẻ phá bĩnh”, còn tôi là một đứa tài tử.
Nó im lặng, còn tôi thì chấp nhận.



Kể ra thì cũng đúng một phần, và vật minh chứng đầu tiên cho sự phá bĩnh của nó ở lớp ngay đầu năm học là cái băng ghế bị xếp loại thương binh hạng ¾ - theo như lời thằng Hoàng - và báo hại tôi phải làm biên bản báo cáo với nhà trường: “Ghế bị gãy hai chân” cùng lý do "không rõ”.



Nó đây là Phương, bạn thân của tôi từ hồi còn bé nhưng không ai, kể cả ba, mẹ và bạn bè nó gọi đúng tên nó. Ở nhà và ở lớp chỉ nghe gọi là “Bi” - cái tên cúng cơm hồi xưa lắc xưa lơ. Không hiểu ba mẹ nó muốn nó là con trai hay sao mà đặt tên nghe có vẻ “nam nhi” thế. Hỏi thì nó cười: “Tại nó vậy!” Rồi lên giọng triết “Tên tuổi không quan trọng, cơ bản là cái gì ẩn chứa bên trong tên tuổi ấy” - Nghe mà muốn hét cho bỏ tức: “Bốc phét!”



Và tôi là kẻ cá biệt trong đám bạn của nó, tôi gọi nó là Phương theo đúng tên khai sinh. Nó không phản đối mà nhìn tôi với cặp mắt biết ơn. Thôi thì cứ để nó biết ơn cái thói quen của mình - Tôi thầm nghĩ.



Một ngày chủ nhật sôi động trôi qua cùng với chuyến picnic đầy thú vị ở Suối Dứa. Tôi và nó, mỗi đứa đeo một cái ba lô con cóc nhẹ tên - chỉ đựng giày dép và vài thứ đồ dùng cá nhân của mỗi đứa, còn các thứ khác đã có bọn con trai lo. Dọc bờ suối người ta cắm trại, chơi đùa hay ăn uống, mặc. Cả lớp vẫn rồng rắn đi theo sự chỉ dẫn của nó vì nó bảo có một chỗ rất đẹp, có thể “tức cảnh sinh tình” được. Tôi biết có đôi ba lần nó đã làm thơ con “nhái” đăng lên báo tường nhưng vẫn nghi ngờ cái biệt danh “kẻ phá bĩnh” của nó. Những dốc, những đá dọc bờ suối, nó leo qua tuốt, thỉnh thoảng quay lại hét “nhanh lên chớ”; hồi lâu nó đứng phắt lại rồi lại hét lên lần nữa. “Tới nơi rồi!” làm mọi người thở phào nhẹ nhỏm. Quả là khen cho con mắt tinh đời của nó. Dưới bóng cây râm mát hiện ra một tảng đá bằng phẳng, đủ chổ cho cả lớp đứa đứng đứa ngồi, đứa dở đứng dở ngồi xả hơi.



Từ chổ này nhìn chéo lên núi có thể thấy nguồn con suối. Mạch nước len lỏi trong đá, hốc cây, vươn mình uốn quanh qua bao đồi dốc, leo lên một cái đập chắn rồi đổ xuống thành thác. Dòng nước chảy mãi, lên láng, chảy qua trước mặt chúng tôi và thành... suối. Xa hơn một chút, chỗ một hòn đá to chắn ngang dòng nước, tôi phát hiện ra một cây quỳnh, lá xanh tốt. Tôi không biết ai đã đem trồng nó ở đấy hay là nó tự mọc nhưng có lẽ - tôi nghĩ - nó chưa bao giờ ra hoa. Rồi loài hoa trắng muốt chưa bao giờ hiện hửu trên những cành lá xanh tốt ấy đưa tôi dạt về một vùng đất xa lạ. Ở đó tôi cảm thấy mình như bồng bềnh trên mây trắng, lắng nghe từ đâu đó vọng lại tiếng còi tàu tha thiết êm đềm. Con tàu chạy mãi không điểm dừng chở theo nỗi niềm khát vọng được làm loài hoa ấy. Phương đến bên tôi tự lúc nào, nó thì thầm:



- Tại vì cây quỳnh không có cây dao trồng chung nên nó không ra bông. Không... có... bông... không... có...



Tôi nhìn nó. Mắt nó hình như ươn ướt thì phải. Tôi chưa kịp hỏi lý do thì nó đã tươi cười và hét toáng lên:



- Ăn chớ mấy người! Bộ ngắm cảnh rồi no sao?



Cả lớp như sực tỉnh. Lớp trưởng vội mở “ba lô chỉ huy” lấy ra nào bánh mì, sữa, bánh ngọt, nước khoáng, trái cây... đủ thứ. Tôi thấy nó cười, một tay vừa giật trái cam trên tay thằng Long, một tay vừa đưa lên quệt ngang mắt. Nó tung trái cam và tôi chụp, mặc cho thằng Long níu áo:



- Ê, Bi kỳ quá đi. Của tui mà!



- Bi nghĩ Long ăn nhiều thì mập, khó coi lắm. Ðể Bi ăn giùm cho - Nó vừa chạy vừa đưa tay lên mũi lêu lêu làm thằng Long rất tức tối.



Giờ nghỉ trưa. Trong khi tôi đang vắt vẻo trên cành cây nghĩ về loài hoa trắng muốt chưa-bao-giờ-nở bên bờ suối ấy thì nó tới. Nó lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, im lặng một lúc lâu rồi bắt đầu nghêu ngao “Tôi buồn bã xuống chợ đời rao bán. Tôi rao hoài rao mãi đến khan hơi: Ai thất tình mua lấy trái tim tôi, ai thất tình mua lấy trái tim tôi...” Những đứa đang lim dim sực tỉnh và sau đó là những tiếng lao nhao của bọn con trai:



- Tôi, tôi mua!



- Không, tôi!



- Bi ơi, bán trái tim của Bi cho Long đi. Long đang thất tình nè.



Cả lớp ôm bụng cười. Nó cũng cười:



- Xếp hàng đi. “Từ từ em nào cũng có đừng la ó em có em không”. Bi tổ chức bán đấu giá. Ai trả cao nhất thì được mua trái tim Bi.



- Hai trăm! - Thằng Hoàng, kẻ keo kiệt nhất lớp lên tiếng đầu tiên.



- Một ngàn! - Nghĩa la lên.



- Năm ngàn!



- Một trăm đồng mũ en nờ - Tôi hét - Phương ơi, tao muốn ăn trái tim của mày quá... hí... hí...



- Một trái tim. Long sẽ mua trái tim Bi bằng trái tim Long.



Cả lớp hoan hô ầm ĩ. Thằng Long vui sướng đón chờ Phương lên tiếng. Nhưng nó lặng lẽ bỏ ra bờ suối trước sự sửng sốt của cả lớp. Thằng Long gọi giật giọng:



- Bi, Bi ơi! Long nói giỡn mà.



Nhưng nó vẫn cứ lầm lũi bước đi, không đứa nào chạy theo nó ngoài tôi. Nó đi đến ngồi ngay chỗ loài cây chưa bao giờ ra hoa ấy. Nó nói:



- Mày biết không, Long nói thật đấy.



- Giỡn hoài. Mày không nghe nó nói đó là nói chơi thôi sao?



- Mày không biết đâu.



- Sao không khóc đi! - Tôi bực mình thốt ra cái câu quen miệng.



- Không khóc được - Nó đáp rồi hỏi lại - Khi mười bảy, mười tám hay hai mươi tuổi thì người ta mới trở thành người lớn hả mày?



- Không biết. Khi nào người ta cảm thấy mình lớn thì khi đó người ta lớn. Vậy thôi.



- Vậy thì có lẽ tao chưa thành người lớn được. Tại vì tao hay khóc quá, mà hay khóc thì chỉ có trẻ con thôi.




*
* *



Thấy ”Nam cao” bước vào lớp bắt đầu tiết đại số. Thầy còn khá trẻ, chưa quá nửa cuộc đời - thằng Hoàng nói vậy - nên đứa nào cũng thích chọc phá thầy. Chỉ tội thầy hơi cao - hiểu theo nghĩa ngược lại, chứ còn dung nhan thì không đến nỗi nào, còn đẹp “chai” nữa là đằng khác. Và không biết đứa nào đã đặt cho thấy cái biệt hiệu “Lý Hùng” mà trong lớp đứa nào cũng gọi như thế.
Phương ngồi thu lu trong góc bàn cuối lớp - có nghĩa là nó đang vận dụng hết trí óc “superman” của mình để kiếm cớ chọc thầy. Ðồ thị hàm số y=sinx hay cosx, tgx không làm nó rung động. Nó ngồi đó, theo dõi từng dáng đi, cử chỉ, điệu bộ của thầy trên bảng mặc dù cây viết vẫn hí hoáy trong tay. Bỗng nhiên nó vung tay đánh đét lên vai tôi rồi hét lên, đủ cho cả bàn nghe thấy:



- Hôm nay “Lý Hùng” không mang giày mà mang dép “ba phân”.



Tin ấy lan đi và cả lớp trố mắt nhìn xuống chân thầy. Quả thật hôm nay thầy không mang giày. Ðôi dép có đế cao hơn bình thường một chút.



- Hảng Phim Bến Nghé và nhóm Lý Huỳnh xin trân trọng giới thiệu với quí khán giả bộ phim nhựa màu mới sản xuất với tựa đề “Lý Hùng mang dép ba phân” của đạo diễn Lý Hùng, biên tập và diễn viên, Lý Hùng kiêm luôn...



Cái loa là nó chưa kịp mở hết công xuất thì nó bắt gặp ánh mắt của thầy nhìn xuống. Có lẽ thầy không nghe nó nói gì, nhưng thầy biết nó đang nói chuyện. Nó im bặt cụp mắt xuống như một lời thú nhận. Ánh mắt thầy làm cả lớp im lặng lạ thường. Tôi bắt gặp trong ánh mắt ấy một nỗi buồn khó tả thành lời, chỉ biết nó mênh mông, thăm thẳm về phía khung trời xa tít tắp, rồi thầy lại nhìn nó, nhìn cả lớp rồi tiếp tục giảng bài. Không ai trong lớp nghĩ rằng nó sẽ khóc - tôi chắc chắn như vậy, còn tôi thì nghĩ rằng nó sẽ cười thầm trong bụng. Nhưng chỉ đúng một phần, nó không khóc cũng chẳng cười. Nhìn nó thật tội nghiệp. Tôi khích:



- Khóc đi!



- Khóc không được.



- Vậy thì cười đi!



Nó im lặng thở dài như người lớn rồi cắm cúi ghi bài.




*
* *



Trong quán chè thập cẩm ngã tư phố, nó mở đầu câu chuyện:
- Khi sinh ra người ta sẽ không sống nổi nếu không khóc, và khi đã sống rồi thì người ta sẽ không lớn nổi nếu không cười. Và cũng có lúc “để ngăn mình khỏi khóc ta phải há miệng cười” - Tao đã nghe nhà văn nào đó nói như vậy.



- Nhưng cũng có lúc... - Tôi cắt ngang.



- Phải, có lúc người ta khóc cũng không được mà cười cũng không được. Ðó là lúc người ta phải đối diện với chính mình. Mày có sợ giây phút đó không?



- Có... có... sợ - Tôi ngập ngừng.



- Vậy thì đừng bảo tao hãy cười hay hãy khóc trong những lúc đó nữa. Tao sẽ cười lúc nào và khóc lúc nào tao buồn. Tao không muốn tự dối mình. Như thế là giả dối, giả dối, mày hiểu không?



- ...



- Tao sẽ bảo mấy đứa rút lại cái biệt hiệu “kẻ phá bĩnh” của mày.



- Cứ để vậy.



- Nhưng như thế là giả dối - Tôi lập lại lời nó.



Nó lắc đầu cương quyết:



- Ðó không phải là điều đáng nói.




*
* *



Và cuối cùng nó vẫn mang biệt hiệu “kẻ phá bĩnh”. Chỉ có điều là nó không còn đòi bán trái tim của mình cho kẻ nào thất tình, hay chọc phá thầy Nam nữa. Nó sợ cái giây phút không thể nào khóc và cũng không thể nào cười được ấy. Nó sợ phải đối diện với chính mình.
Chợt nó kéo tay tôi:



- Tao nhớ cây quỳnh quá, cái cây quỳnh bên bờ suối mà mày nói là chưa bao giờ ra hoa ấy mà...

835

Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2006

Nhu Nhược














Một hôm tôi gọi cô Iulia Vasilievna - gia sư của bọn trẻ đến phòng làm việc. Đã đến hạn thanh toán tiền công cho cô ấy.

Cô ngồi xuống đi, cô Iulia Vasilievna - tôi nói - tôi sẽ thanh toán tiền công cho cô. Tôi chắc cô cũng cần tiền, nhưng là một người tự trọng nên chắc cô không tiện hỏi, đúng không? Chúng ta đã thoả thuận với nhau là 30 rúp một tháng nhỉ.

40 rúp chứ ạ...

Không, chỉ 30 rúp thôi. Tôi có ghi vào sổ rồi mà. Bao giờ tôi cũng chỉ trả cho gia sư 30 rúp một tháng thôi. Xem nào, cô đã làm cho chúng tôi hai tháng rồi nhỉ.

Hai tháng 5 ngày ạ....

Không chính xác hai tháng. Tôi có ghi đây mà. Vậy là phải trả cho cô 60 rúp... trừ đi 9 ngày chủ nhật... Các chủ nhật cô chỉ đưa thằng Koha đi dạo thôi mà, có học hành gì đâu... cộng 3 ngày lễ...

Cô Iulia Vasilevna mặt đỏ bừng, tay mân mê gấu áo, nhưng vẫn không nói gì.

9 chủ nhật, 3 ngày lễ vị chi là 12 rúp. Thằng Kolia bị ốm mất 4 hôm, không học, cô chỉ trông mỗi con Va ria... 3 ngày cô bị đau răng vợ tôi cho cô nghỉ buổi chiều... 12 với 7 là 19. Sáu mươi rúp trừ đi 19 rúp, vậy chỉ còn 41 rúp, đúng không cô?

Mắt trái của cô Iuìia đỏ ngầu và ngân ngấn nước mắt, cằm cô run lên bần bật. Nhưng chỉ thấy cô ho và xì mũi, tuyệt nhiên không nói lời nào!

Đêm giao thừa cô đánh vỡ cái tách uống trà với các đĩa cùng bộ. Tôi sẽ trừ tiền lương của cô đi 2 rúp nữa... Thực ra cái tách ấy đắt hơn kia, vì đó là đồ gia bảo mà, nhưng thôi! Cũng không nên so đo quá với cô. Một lần do cô không cẩn thận đã để thằng Kolia trèo lên cây làm rách mất chiếc áo khoác... Trừ thêm 10 rúp nữa... Rồi cũng vì cô lơ là nên con hầu đã ăn cắp mất đôi giày của con Varia. Cô phải trông nom chúng cẩn thận chứ. Tôi trả lương để cô dạy dỗ và trông chúng nó cơ mà...Vậy trừ tiếp 5 rúp... Hôm mồng 10 tháng giêng cô mượn của tôi 10 rúp...

Tôi có mượn đâu ạ... Giọng cô Iulia nghèn nghẹn.

Tôi đã ghi cả đây mà lị.

Vâng, thế cũng được ạ.

Vậy là 41 trừ đi 27 còn lại 14.

Lúc này thì hai mắt cô giáo trẻ đã đầy nước... Trên chiếc mũi thanh, cao của cô đã lấm tấm mồ hôi. Thật tội nghiệp!

Tôi chỉ vay vợ ông có 3 rúp - giọng cô run run - Đúng có một lần 3 rúp mà thôi.

Thế à? Vậy mà tôi không hề biết gì cả. Thảo nào trong sổ tôi không thấy ghi. 14 rúp trừ 8 còn 11. Đây, tiền lương của cô đây, cô giáo thân mến ạ! 3 này, 3 này, 8 này, 1 rúp, 1rúp. Xin cô nhận cho?

Và tôi đưa cho cô 11 rúp. Cô nhận lấy chúng bằng những ngón tay run rẩy rồi nhét vào túi.

Cám ơn ông - cô nói thì thầm.

Tôi đứng dậy và tiến lại phía cô. Một sự tức giận xâm chiếm lấy tôi. Tôi cáu phát điên lên.

Cô cám ơn cái gì? - Tôi sẵng giọng.

Vì ông đã trả lương cho tôi...

Nhưng cô không thấy là tôi ăn chặn của cô, bóc lột cô hay sao? Cô còn cám ơn cái nỗi gì?

Ở những nơi khác người ta còn chẳng trả cho tôi đồng nào kia.

Không trả ư? Cũng dễ hiểu thôi! Thì tôi cũng vừa đùa cô đấy thôi. Tôi muốn dạy cho cô một bài học. Nhưng xin cô cứ yên tâm, tôi sẽ trả đủ 80 rúp cho cô. Chúng ở trong chiếc phong bì kia kìa, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại có thể nhẫn nhức đến thế? Sao cô không cãi lại tôi? Sao cô cứ ngồi im như thóc thế. Chẳng lẽ có thể nhu nhược đến thế sao?

Cô giáo mỉm cười rầu rĩ và tôi đã đọc được trên mặt cô hai chữ "có thể". Tôi đã xin lỗi cô gia sư vì bài học tàn nhẫn vừa rồi và đưa cho cô cả 80 rúp mà cô đáng được nhận trong sự ngạc nhiên đến tột độ của cô. Cô ngượng nghịu cảm ơn và lui ra. Tôi nhìn theo cô hồi lâu và chợt nghĩ: "Trên đời này làm kẻ mạnh mới dễ làm sao!"

848

Cú điện thoại từ bên kia thế giới














Paul Bloume chình chằm chặp vào cặp mắt màu ánh thép của người đàn ông trong chiếc áp choàng trắng đang cúi xuống phía anh, rồi ngửa cổ ra sau. Paul nhắm mắt lại, há miệng và trong tiềm thức, mọi chuyện hiện ra lần lượt như trogn một cuốn phim: Monica và Herbert Fyoler trên đảo Bahama. Monica đang trong vòng tay của hắn, trên người chỉ có bộ đồ tắm, nụ cười rạng rỡ. Cô bỏ Paul mà ko hề luyến tiếc, ko một lần ân hận...
- Mi sẽ phải trả giá cho chuyện này!- Người bệnh rủa thầm trong bụng, trong lúc viên nha sĩ tiêm thuốc tê. Việc chữa tăng kéo dài chỉ trong vài phút.
- Xong, ko có gì đáng ngại - Viên nha sĩ mỉm cười- Trợ lý của tôi sẽ đưa cho anh giờ hẹn tiếp theo. Nhưng nếu chưa đến hẹn mà anh thấy đau thì cứ gọi tôi.
Ngày hôm sau, Paul ngồi trong chiếc xe hơi cũ kỹ của mình và quan sát cánh cổng dẫn vào khu nhà, nơi có phòng chữa răng của nha sĩ Fyoler. Có ba cô y tá, trợ lý của ông ta, vừa đi ra vừa nói chuyện. Paul phải chờ cho tới khi cả ba lần lượt đi khuất sau góc phố rồi xuống xe, đi về phía trạm điện thoại công cộng. Nha sĩ Fyoler cầm ngay ống nghe:
- Thưa nha sĩ, đau quá, tôi ko thể chịu đựng được- Paul than thở.
- Sao anh ko tới sớm hơn một chút?- Giọng Fyoler tở vẻ bực bội- Đã hết giờ làm việc. Sáng mai đến sớm, đúgn 8 giờ là tốt nhất.
- Tôi ko thể chịu đựng được đến sáng mai, thưa nha sĩ. Tăng tôi nhức quá... Xin nha sĩ giúp cho, chỉ mấy phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó....
- Thôi được!....
.... Paul ngồi lên ghế chữa răng. Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng thì viên nha sĩ cũng xuất hiện.
- Ông chỉ xem đau chỗ nào?- Ông ta hướngngọn đèn về phía miệng của bệnh nhân. Khi ông giờ tay vềphía chiếc máy chữa răng, Paul bất ngờ đấm cho ông ta một cú rất mạnh vào cằm. Rồi anh ta giật lấy ông cao su quấn chặt cổ viên nha sĩ và siếtmạnh. Nha sĩ Fyoler ko kịp phản ứng, ngã gục xuống sàn. Khi những tiếng khò khè tắt hẳng thì cuộc đời của viên nha sĩ - đồng thời cũng là tình địch của Paul - cũng chấm hết...
Đám tang được cử hành một tuần sau đó. Monica cố gắng ko để lộ nỗi đau buổn trướcmặt chồng. Điều này khiến Paul hy vọng sẽ chiếm lại được trái tim của cô. Nếu ko hôm nay thì chắc chắn cũng sẽ vào ngày mai.
Một buổi chiều, có tiếng chuông điện thoại.
- Alo, Paul nghe đây!- Paul nhấc máy.
Bên kia đầu dây có tiếng loạt soạt, sau một thoáng im lặng, một giọng nói thì thầm cất lên:
- Anh có nhận ra tôi ko?
- Ai gọi đấy? - Paul thấy hốt hoảng.
- Nha sĩ của anh đây, Fyoler ấy mà. Xin lỗi vì tôi nói hơi nhỏ, nhưng anh cũng biết là cổ tôi đang bị đau...
Paul hít một hơi dài:
- Ông gọi nhầm số rồi - ANh ta cố sức nói được chừng đó rồi vội cúp máy.
Chuông lại réo vang.
Paul do dự, nhưng cuối cùng cũng phải nhấc ống nghe lên
- Ông đã chết rồi, - Anh ta rít lên, ko còn tự chủ được nữa - Ông đã bị dây cao su siết cổ...
Chỉ có tiếng loạt soạt ở đầu dây bên kia, rồi lại có giọng thì thầm:
- .... Người chết thì ko nói đựơc, phải ko?
TIếp theo, Paul nghe thấy những lời rành mạch, dứt khoát:
- Thực ra, anh đã giúp tôi một việc rất lớn. TÔi đã mua bảo hiểm nhân mạng. Monica đãlĩnh tiền. Một triệu đôla! Chúng tôi đã được đảm bảo một cuộc sống sung túc suốt đời, nhờ có anh đấy!
Sau mấy phút nghỉ, giọng nói lại tiếp tục:
- Nhưng vẫn còn một rắc rối. ANh ko thể ko bị trừng phạt. Hãy lựa chọn: hoặc tù chung thân, hoặc tôi sẽ đùa giỡn với mấy cái răng của anh. Chớ có chần chừ, tôi ko còn nhiều thời gian đâu. Ngày mai, tôi chờ anh ở phòng răng, vào đầu giờ chiều!
Đêm nay Paul ko ngủ được. ANh ta lái xe đi lòng vòng quan các phố vắng.Phải làm gì bây giờ? chuyển đi nơi khác ư? Sau đó thì sao? đầu óc anh ta căng thẳng mà chẳng nghĩ ra được gì khả dĩ. Chỉ có một điều rõ ràng: phải kết thúc sớm với Fyoler.
Cửa ko khoá, Paul nhẹ nhàng lẻn vào trong. Fyoler chắc đang chờ, nhưng hắn nấp ở đâu? Một sự im lặng rùng rợn bao trùm tất cả. Hay là hắn ko nấp ở đây, mà chờ ở nơi khác? Ko có lí do gì để hắn làm thế. Anh ta thận trọng đến trước cửa phòng răng và bước vào. Bên trong vắng tanh...
Rồi anh ta trông thấy Monica nằm trên sàn, dưới chiếc ghế chữa răng, ống cao su quấn chặt quanh cổ...
- Ko! - Paul chạy về phía cô.
Monica phải sống! Anh ta vội bắt mạch nơi cổ tay cô, ghé tai xuống ngực cô. Tiếng tim đập rất rõ.
- Ơn chúa! - Paul tháo ông cao su ra rồi ôm chặt lấy cô. Monica tỉnh lại , mỉm cười với anh ta. Paul tưởng như đang tan ra trong hạnh phúc. Anh ta thấy Fyoler đang ngồi trên ghế chữa răng, Paul lao đến : " Tao sẽ giết mày lần thứ hai, và lần này thì mày đừng hòng thoát". Nhưng Paul vấp phải một cái ghế và anh ngã xuống sàn, một cú rất đau. Khi mở mắt ra, Paul thấy trước mặt là một họng súng đen ngòm. Anh ta chợt hiểu ra tất cả: cảnh sát đang giăng bẫy và anh đã ngu ngốc lọt vào đó....

865

Gọi là gì



Một khách hàng người Nam bước vào một tiệm tạm phẩm, nói:

- Ông chủ ơi, bán cho tôi một lít "gụ".

Ông chủ tiệm người Hoa chữa lại:

- Anh phải nói là một lít "lựu" mới đúng.

Một ông khách người Bắc lắc đầu nguầy nguậy, bảo:

- Hai ông đều nói sai hết rồi, đúng ra là phải nói một lít "diệu".

893